"Trời hòa bình có xanh như, ngày xưa ngắm nhìn?"
"Phố tôi có bác bán bánh mì bị đ.iên. Hay nói một mình. Thỉnh thoảng lấy tay đ.ấm vào đầu liên tục. Lúc khỏe, bác sẽ bán bánh mì, hiền lành, cười với hàm răng chiếc còn chiếc mất. Một bên mắt bị hỏng, hoặc có nhìn được hay không tôi không biết. Nó đục ngầu. Có lẽ chính vì vậy mà bác hay trả nhầm tiền. 15 nghìn cái bánh mì, có khi bác trả lại cả 20 nghìn. Có người cứ thế cầm mà đi. Lũ trẻ con cũng hay trêu bác, vì bác vừa đi vừa nói nhảm, lại hay đấm tay vào đầu. Chúng nó trêu, hò hét cái câu gì đó m.ất dạy, sau đó hò nhau chạy. Lần nào bác cũng dậm dậm chân dọa rồi lại thôi. Bác có mảnh đạn còn g.ăm trong đầu. Biên giới năm 1979. Nó không bao giờ được lấy ra. Câu chuyện chỉ được kể khi tôi ngồi đợi vợ bác tráng trứng cho vào bánh mỳ. Vợ bác nói: "Trở trời thế này là đầu đau lắm, nhà phải có người trông, không là đ.ập p.há đồ đạc. Đi lang thang, người ta đ.ánh cho thì khổ." Câu chuyện c.ắt đứt mạch ở đó. Mảnh đạn không lấy ra giống như câu chuyện không bao giờ...