#getlost
Hôm nay mưa dầm, mãi từ chiều đến giờ. Mắt hơi cay cay vì buồn ngủ. Nhưng không thể ngủ được. Cũng không biết bản thân vì điều gì mà không đi ngủ sớm. Nói về hiện thực một chút. Học đại học được nửa năm thì quay về không học nữa, dịch bệnh Covid19 hoành hành. Phần chính là do kinh tế không đủ đáp ứng. Tự dưng bản thân rơi vào ngã tư. Mất phương hướng. Không biết đi đâu. Chỉ biết ngày ngày bám víu cái gọi là học ngoại ngữ và công việc phục vụ quán ăn. Ngày học tiếng Anh, chiều đi làm tới tối. Không thấy chán nản vì công việc, cũng thấy ngán ngẫm về tương lai. Người ta bảo đừng suy nghĩ về tương lai quá, mà hãy sống tốt cho hiện tại. Cũng đúng. Mà không được. Bệnh nghĩ ngợi dường như ăn vào máu. Không thoát ra được. Ngày ngày lướt mạng xã hội, tôi làm sao có thể tránh được những ánh hào quang mà người khác đang toả ra trên đầu của họ. Ghen tị. Bực dọc. Tự thu mình lại. Chút chạnh lòng, chút không cam. Bây giờ tôi rời xa ghế nhà trường. Tôi không còn ưu tư nữa. Tôi phải tự lập...