Cố gắng một mình.
Cứ độ hè về, tiếng ve râm rang khắp đường đi.
Tôi ở miền Nam.
Hai mùa mưa nắng.
Hè về cũng là lúc mưa rơi.
Mưa cũng dữ mà nắng cũng dữ.
Trong lòng có gì đó buồn buồn, vương vương,...nhưng không biết là gì.
Tranh thủ mười lăm phút đồng hồ để viết đôi câu rồi đi làm.
Nghĩ loáng thoáng đâu đó vẫn có chút buồn nhẹ trong lòng.
Ngày ngày va chạm bao nhiêu người không đổi lấy được người hàn thuyên.
Không, tôi không than trách người khác vô tâm.
Ngày ngày, tôi thấy mình thích làm việc, học tập,..làm tất cả một mình.
Tôi không giỏi để lo toan, chu tất mọi việc.
Nhưng sẽ cố gắng làm tốt việc của mình.
Những lúc ngồi trên yên xe, là lúc tôi nghĩ ngợi lung tung, nhưng lúc lao động cũng vậy.
Nghĩ xem ngày mai của mình đến như thế nào, làm sao.
Có lẽ mạng xã hội (facebook, youtube, tiktok) bị tôi quấn quá lâu. Cứ hễ tôi cầm điện thoại lên là lại "ting ting".
Xao nhãng.
Ngồi một xíu thời gian trôi qua rất nhanh.
Phải chi có một động lực gì lớn hơn nữa để tôi cố gắng thêm chút nữa thì hay quá.
Cố gắng một mình hoài cũng nản ghê.
Cái gì là trách nhiệm thì cần phải làm cũng là đương nhiên.
Vừa muốn lo cho mình, vừa muốn lo cho người khác. Khá là nặng.
Sợ gì không sợ, sợ đường đang đi thì bị đứt ngang. Thế lại phải đi hướng khác.
Không bao giờ yên tâm, không bao giờ yên ổn.
Có thể lủng củng, nhưng biết làm sao được.
Chỗ này cần vá, chổ kia cần vá.
Vá tới bao giờ? Thôi là vá từng cái một.
Im lặng. Lắng nghe. Suy ngẫm. Rồi tự mình quyết định.
Thôi, cũng trễ giờ, khép lại tại đây, hẹn mọi người ở một bài viết khác. Sẽ vui, sẽ có ích hơn.
----
Hưng Boris - Những bước chân chập chững
Nhận xét
Đăng nhận xét